Tuesday, March 18, 2008
Monday, April 10, 2006
Cho em và đêm
Khóc đi em cho vơi hết yếu mềm
Đẫm ướt bờ vai anh nóng hổi
Đêm nay không anh ai cho em chỗ ấm nồng thương yêu, chỗ tựa vào mà thổn thức
Để em thấy mình nhẹ tênh, hoang vu như cơn gió giữa đại ngàn…
Rồi có những chiều nắng cũng đi hoang
Lẳng lơ như những con mèo đêm đêm trên mái nhà chập chọang
Em không còn đủ bất cần như xưa
Để nhìn thẳng vào mặt và chửi một người Khốn-nạn
Ôi… em tội nghiệp…
Cho em được gạt toang những tham vọng, toan tính đời thường
Em ghét nụ cười giả dối em mang trên mặt mỗi khi đi qua người khác
Chúa ơi em có phải vui như thế không khi trong lòng bình lặng hơn mặt nước dưới băng
Anh yêu của em
Em biết anh yêu em và đó là tất cả
Chỉ đôi lúc vu vơ tủi thân khi anh chưa bao giờ làm một bài thơ tặng em như anh đã làm cho biết bao cô gái khác
Nhưng nó rồi nó cũng thoảng qua
Em có nhớ gì đâu…
Những buổi dạo chơi tay trong tay ấm mềm
Kết thúc cùng nụ hôn sâu
Mặc cho gió luồn lạnh toang ngờ vực
Đã lâu rồi em không còn ước… giá như… hồi đó…
Em hả hê ngụp lặn trong niềm vui hiện tại mà chẳng biết mình có thể hụt chân bất cứ lúc nào
Những ngày này
Bình yên là một thứ xa xỉ nhất mà ai cũng muốn
Em ngồi giữa thương yêu trong căn phòng trống trải của mình
Tưởng tượng vẩn vơ…
Sao em phải học Sử Singapore trong khi Sử Việt Nam còn chẳng nhớ
Đâu là nơi em thực sự thuộc về, ai là người em thực sự thuộc về?
“Em muốn trở về như nắng, như mưa
Thèm một lần giầm chân xuống nước
Quẫy tan vết bùn
Nghe ấm thương nhớ
Em muốn trở về như gió, như mây
Được gội đầu bằng sóng trăng cài tóc
Vốc tay uống cạn dòng trong
Gồi đầu lên hòang hôn bật khóc
Em muốn trở về theo tháng, theo năm
Ngày bình yên ngoan như cọng rơm gầy
Đầm ấm những chiều buồn hiu hắt
Đêm nằm yên nghe sông thở hơi say...
Em muốn trở về, trở về trong chiều nay”
Đến khi nào em thực sự …
Trở về
Khi vết bùn trên bãi cát em đã bị sóng cuốn đi đâu mất.
T.T.
10.04.06
Sunday, February 19, 2006
Nghich.. with my pix


ANH CÓ ĐỦ DẠI KHỜ...
Nguyễn Mỹ Quyên
Anh không đủ kiên nhẫn để yêu em đâu
Trước khi đi chơi, em phải làm bao nhiêu là việc
Nào sắp xếp, lau dọn ghế bàn
nào chọn áo quần
nào make up
Cứ đứng trước gương là em thích rề rà
Anh có đủ dịu dàng, có đủ thiết tha
Để bỏ quá cho em những cơn làm tội anh
thất thường hơn mưa nắng?
Anh trễ hẹn một chút thôi là giận dai giận dẳng
Ném vào anh những cái nguýt ghê người
Rồi những buổi chiều phố xá chơi vơi
Anh có đủ vu vơ để chở em long rong suốt con đường nồng nàn hoa sữa?
Nghe em hát - dẫu không hay bằng Mỹ Linh - nhưng cồn cào gấp nhiều lần ấy chứ
Bởi lẽ em da diết nhớ một ngày...
Bởi lẽ em là người rất khó nguôi ngoai
Muốn thoát khỏi những đam mê một thời
mà chả thể nào thoát nổi
Lúc ấy, một là em nói thật nhiều
Hai là em lặng câm không nói
Em sẽ làm anh nhức óc, đau đầu...
Anh chẳng đủ dại khờ để có được em đâu...
Wednesday, February 15, 2006
Sunday, January 29, 2006

Don't know what's wrong wif me these days.
2nite cannot sleep.. is it becoz of the coming New Year or sth else.. recall the past years, I even planned to stay up the whole New Year' Eve as what people said - may it bless all the persons we love. But I always fail to do so. This year, conversely I didn't plan but I couldn't sleep..
It has been 3 years since I'm away from home, but this is the 1st time I have this kind of feelings in the last day of the year. I felt lonely, and I would be very said if I don't have you by my side. Thanks so much for walking home and being here with me.
Saturday, January 28, 2006
In the middle of nowhere

"Một.. hai.. ba.." bao nhiêu cái tích tắc nữa rồi sẽ qua năm mới. Cô bé ngồi đếm giấc mơ và những điều không thực. Những giấc mơ với khuôn mặt nửa quen nửa lạ, khi tối khi sáng bổ sung cho cái chỉnh thể mơ hồ và huyễn hoặc. Cũng có những giấc mơ nhẹ nhàng êm ái của thảo nguyên xanh ngút, tưởng chừng vói tay lên có thể chạm đến trời.
Rồi hết là cô bé. Năm mới đến mà chẳng có mấy giấc mơ để mà đếm. Mà ngộ ghê nghe, cũng hơi hơi lâu rồi cô chẳng mơ, hay dù có cũng chẳng có gì đáng nhớ. Khi trong đầu người ta đặc nghẹt với những điều thật-như-cuộc-sống thì chẳng còn chỗ cho sự viển vông đáng yêu nữa. Chợt ước một chiều tĩnh lặng ngồi nhìn mặt hồ lăn tăn mà không nghĩ ngợi chi hết, thả trong không gian những hoa, những kem, những bạn bè, những mối quan hệ... Một nỗi gì không buồn, không vui, mà da diết.
Chờ mãi ai mong ai những lúc một mình.. Dẫu tháng năm trôi rất vô tình.. Giống như người đi trên phố.. dửng dưng nơi cuối phố..
Càng ngày càng thấy vụn vặt và tủn mủn.. Lâu lâu chỉ muốn được ..giải thoát. Cũng may, chỉ lâu lâu điên khùng, thường thì chẳng thế.
"Đa đoan" - từ thích nhất trong tiếng Việt. Nhưng chưa bao giờ hiểu được nghĩa chính xác của nó.
Friday, January 27, 2006
In Singapore everything must plan !?!
I hate planning.
Why must we plan our life to pursue something? "Many people do not plan to fail, but many fail to plan". :-S Then what happens if we fail to plan?
Unpredictability makes life meaningful.
Desire can foster and assassinate us.
Dust in Wind Lyrics
Kansas
I close my eyes, only for a moment, and the moment's gone
I close my eyes, only for a moment, and the moment's gone
All my dreams, pass before my eyes, a curiosity
Dust in the wind, all they are is dust in the wind.
Same old song, just a drop of water in an endless sea
All we do, crumbles to the ground, though we refuse to see
Dust in the wind, all we are is dust in the wind
[Now] Don't hang on, nothing lasts forever but the earth and sky
It slips away, and all your money won't another minute buy.
Dust in the wind, all we are is dust in the wind
Dust in the wind, everything is dust in the wind.
Cái nút áo
Cái nút áo
Giật mình thức giấc. Cảm thấy khát khô ở cổ, tôi lồm cồm ngồi dậy mở tủ lạnh nốc một hơi.
Nước lạnh làm tôi tỉnh người. Nhìn đồng hồ đã hơn 4g sáng. Tôi đến bên máy vi tính bật máy lên. Mở chương trình Nhật Ký định nhập vào những việc mình đã làm hoặc những suy nghĩ về một ngày đã qua. Nhưng chương trình lại bật lên thông báo nhấp nháy màu đỏ chói: "Tuần sau là đến ngày đầu tiên quen M". Tôi chỉnh chương trình để xem lại cái ngày đầu tiên đó và mĩm cười khi thấy lúc đó mình trẻ con hết sức.
Tôi quyết định sẽ lục tung hết Internet để tìm ra một cái thiệp độc chiêu gửi nàng. Cuối cùng tôi cũng mãn nguyện với một cái thiệp nhiều ý nghĩa. Tôi kéo ngăn tủ ra để lấy cái đĩa CD hình mình để ghép vào thiệp, nhưng chợt nhìn thấy trong đó có một gói quà xinh xắn. Biết là của M tôi hồi hộp mở gói quà. Bên trên là một tấm thiệp to, còn bên dưới là một chiếc đồng hồ để bàn rất dễ thương và một cái nút áo. Hơi ngạc nhiên khi nhìn cái nút áo, tôi vội mở thiệp ra xem.
"Anh thân mến !
Thế là chúng mình quen nhau đã 3 năm rồi. Trong 3 năm qua em rất vui vì đã quen được anh. Em đã học được rất nhiều điều từ anh.
Anh là người rất giỏi, làm được rất nhiều việc lại sống rất tốt với mọi người. Anh sống hết sức chan hoà không câu nệ giàu nghèo, chức vị. Anh hết lòng với mọi người và được rất nhiều anh em bè bạn mến yêu, kính nể.
Tối nay, cũng như bao ngày em đến nhà anh, đã 9g tối anh vẫn chưa về nhà. Khi đến nhà anh, em nhìn thấy mẹ đang khâu lại chiếc áo bị bỏng thuốc lá của anh. Nhìn mẹ chợt em nhớ đến anh, rồi nhớ đến những gì em đã thấy ở nhà anh.
Em xin phép được tặng cho anh cái đồng hồ với lời nhắn : "Thời gian luôn trôi đi lạnh lùng. Có những thứ ngày mai làm được, nhưng có những thứ ngày mai không thể nào làm được".
Và một cái nút áo với lời nhắn chân tình : "Đôi khi người ta biết được rất nhiều điều nhưng lại không biết một điều đơn giản là áo mình đang mặc có bao nhiêu cái nút !". Anh đã sống vì mọi người nhưng trong mọi người lại thiếu một người quan trọng nhất. Anh hãy xem tờ giấy bên dưới. Chúc Anh luôn vui vẻ và thành đạt".
Tôi cầm đồng hồ và cái nút lên, bên dưới có một tờ giấy xếp làm tư nằm ngay ngắn, tôi mở ra xem và thấy ngẩn ngơ với những dòng chữ dưới đây :
Em thấy anh rủ bạn về nhà cùng vui vẻ, làm xả láng mấy thùng Ken, anh em bàn tán chuyện đời, chuyện cơ quan, chuyện nhà sếp, chuyện quan trường, đủ thứ chuyện nhậu hoài bàn hổng hết.
Em thấy mẹ cặm cụi dọn dẹp thức ăn dư, lom khom nhặt từng vỏ lon xếp lại, sáng mai ra chợ đổi lấy chục chanh pha nước, cho thằng con tỉnh rượu mỗi khi say.
Em thấy anh sáng ra sạp gom gần hết báo, đọc ngấu nghiến từng bài từng mục. Ngẫm chuyện đời, chuyện quan liêu, chuyện cửa quyền, chuyện Mỹ, chuyện I rắc, chuyện SEA Games...
Em thấy mẹ cẩn thận sắp từng tờ báo, lựa riêng ra những phần quảng cáo rồi ngập ngừng hỏi cái này cân ký bán được hông con?
Em thấy anh chơi hết lòng với bạn, chẳng bỏ về dù tăng 4 hay tăng 3...
Em thấy mẹ cứ trằn trọc ra vô mãi, 2g rồi mà phòng nó vắng tanh
Em thấy anh sau một ngày làm mệt mỏi, về nhà bật máy lạnh, bật quạt, ngã lưng nằm thẳng chân, chẳng muộn phiền.
Em thấy mẹ ra hiên nằm những ngày trời nóng, rồi lẩm bẩm xem điện tháng này có quá định mức chưa.
Em thấy anh ghiền chơi vi tính, cứ băn khoăn hoài chuyện nâng cấp CPU lên 2 hay 3 Gb
Em thấy mẹ rất ghiền xem cải lương, cứ chặm nước mắt, cứ cười vui thoải mái khi xem hoài cái tivi cà giật, cái Tivi từ lúc anh tắm mưa.
Em thấy anh chuyên viên vi tính, viết phần mềm để quản lý công ty, xem công nợ, lãi lỗ, bấm một phát là có ngay. Thế mà chẳng thể nào tính đúng được tình thương của người mẹ.
Em thấy mẹ chẳng cần vi tính, vẫn âm thầm lập trình cá, cơm, rau. Biết chị Hai cái áo ủi không ngay, còn anh nữa đôi giày cả tuần chưa chịu đánh!
Em thấy anh chuyện làm chuyện lớn mà quên đi những chuyện nhỏ xung quanh.
Em thấy mẹ suốt đời vụn vặt mà dạy con mình những bài học lớn lao...
BÙI NGUYỄN QUÝ ANH (Sưu tầm từ Internet)
Try to hate urself and love others as much as u can ^^